CHƯƠNG 35-CẨM BÌNH KÝ

Chương 35: Nhà ở là vấn đề lớn (nhất)

Edit: Momochan

Tòa nhà của Tuân gia ở kinh thành nằm ở nội thành, Tuân gia đại gia đã sớm phân phó, nên khi Tuân đại lão gia đến, đã sớm có một nhà phó dịch đứng ở cửa đón. Tuân đại lão gia, Tuân Quân Huy, huynh đệ Trịnh Nguyên Sóc cùng Tuân gia đại gia đến phòng khách của tiền viện pha trà nói chuyện. Phượng thị mang theo vài tỷ muội Tuân Khanh Nhiễm, đi theo con dâu của Kim Vinh đi thẳng vào bên trong, thăm Tuân gia đại nãi nãi.

Tuân gia đại nãi nãi vừa mới sinh sản, còn chưa đầy tháng, bởi vì chưa thể ra khỏi cửa.

Bước vào phòng của Tuân gia đại nãi nãi, phòng đột nhiên tối sầm lại. Tuân gia đại  nãi nãi đang ngồi ở kháng thượng, thấy Phương thị tiến vào, vội ngồi dậy đeo hài, Phương thị đã lên tiếng ngăn cản, Thường ma ma vội vàng tiến lên ngăn cản Tuân gia đại nãi nãi. Còn có nha đầu trong phòng Hồng Loan, lại vội chạy lại giúp Phương thị ngồi xuống kháng. Tuân gia đại nãi nãi vội nói mình đã thất lễ, một bên quỳ ở kháng thượng dập đầu với Phương thị.

Vài tỉ muội Tuân Khanh Nhiễm cũng vội vàng tiến lên, hành lễ với Tuân gia đại nãi nãi, sau đó ngồi trên kháng.

Bởi vì đang ở cữ, tuy đang vào mùa hạ, Tuân đại nãi nãi cũng không mở cửa sổ, không chỉ có như thế, trên cửa sổ còn dán giấy vô cùng kín kẽ. Trong phòng tuy rằng có đốt huân hương, Tuân Khanh Nhiễm vẫn cảm thấy có chút bực mình, vừa ngồi xuống một lúc, đã thấy đổ mồ hôi.

Phương thị cùng Tuân gia đại nãi nãi cùng tán gẫu việc nhà, bọn nha đầu đưa trà đến, Tuân Khanh Nhiễm nhân cơ hội này đánh giá Tuân gia đại nãi nãi. Mặt của Tuân gia đại nãi nãi hơi dài, mũi cao, mắt to, làn da hơi vàng, nhưng rất mịn màng. Nàng ta năm nay hai mươi ba tuổi, cũng đã là mẫu thân của ba đứa nhỏ. Hiện tại trên đầu trùm khăn, quần áo mặc cũng rất kín, có lẽ do vừa mới sinh sản, hơi có điểm đầy đặn. Xem xét tổng thể, cũng có thể gọi là mỹ nhân.

“Đem tam tỷ nhi đến cho phu nhân nhìn.” Tuân gia đại nãi nãi phân phó.

Một lúc sau, có vú em ôm một đứa trẻ sơ sinh tiến vào.

Tuân gia đại nãi nãi một bên cười, một bên trộm đánh giá thần sắc của Phương thị, bộ dáng có vài phần lo sợ bất an.

Thuyền đi được nửa đường, lại nhận được tin tức Tuân gia đại nãi nãi đã sinh, Tuân gia đại nãi nãi đã sinh hai cô con gái, mọi người đều ngóng trông đứa trẻ này là nam. Nghe nói lại là nữ hài tử, Tuân đại lão gia cùng Phương thị đều thất vọng. Tuân gia đại nãi nãi đương nhiên cũng hiểu được điều này, bởi vậy thái độ cũng phá lệ chú ý.

Phương thị tiếp nhận đứa trẻ mới sinh, nhìn nhìn, lại hỏi vú em hai câu.

“Nhìn rất rắn chắc, cùng đại tỷ nhi khá giống nhau.”

Phương thị lại chuyển đứa nhỏ cho vú em ôm, lại bảo Thường ma ma mang ra một bộ dây xích bằng vàng, khóa trường mệnh, vòng đeo chân, vòng đeo tay, bên cạnh có nha đầu đứng lên tiếp nhận, vú em ôm đứa nhỏ mới sinh hành lễ với Phương thị, nói lời cảm tạ. Thái độ của Phương thị tuy rằng ôn hòa, cũng không nhiệt liệt, nhưng lễ gặp mặt vẫn rất nặng. Tươi cười trên mặt của Tuân gia đại nãi nãi cũng nhiều hơn vài phần.

“Mẫu thân, đại tẩu, con có thể nhìn tam tỷ nhi sao?” Tuân Thục Lan hỏi.

“Đương nhiên có thể, mau đưa tam tỷ nhi cho các cô nương nhìn một cái.” Tuân gia đại nãi nãi cười nói.

Vú em ôm đứa nhỏ lại, Tuân Khanh Nhiễm cũng đứng lên. Bốn nữ hài tử vây quanh vú em xem xem đứa nhỏ. Tóc thưa thớt, hé ra khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn, mắt nhắm, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng mấp máy chẹp chẹp.

Thật đáng yêu! Tuân Khanh Nhiễm rất muốn ôm một cái, Tuân Thục Lan đã mở miệng: “Cho ta ôm một cái.”

“Con làm sao đã ôm được đứa nhỏ, hiện tại cũng không dám để con ôm, chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút đi.” Phương thị cười ngăn trở nói.

Lần đầu tiên gặp cháu gái, đương nhiên phải tỏ vẻ một chút. Tuân Khanh Nhiễm đã sớm chuẩn bị một bộ hài nhỏ, tất nhỏ, mũ quả dưa, từ phía sau lấy ra, làm lễ gặp mặt cho cháu gái. Tuân Thục Phương, Tuân Thục Lan, Tuân Thục Chi cũng chuẩn bị một bộ đồ thêu châm tuyến đưa lên. Tuân gia đại nãi nãi để người ta mang qua, nhìn kĩ, tán thưởng một phen, lúc này mới để vú em cầm, ôm Tam tỷ nhi đi xuống.

“Lão gia phu nhân mang theo đệ đệ muội muội đến, con dâu thân mình không tiện, hữu tâm vô lực, mong rằng lão gia phu nhân đệ đệ muội muội thông cảm. Đây là sân chủ viện, còn phải thỉnh phu nhân sẽ ở nơi này. Con dâu đã thu thập tốt rồi…”

Phương thị đánh gãy lời của đại nãi nãi: “Hiếu tâm của con ta biết, toàn gia cốt nhục, không cần chú ý đến những nghi thức xã giao này. Nay thân mình của con quan trọng hơn, làm sao lại muốn con chuyển đi, nếu không ta làm bà bà, có phải rất không thông tình đạt lý hay không?”

“Phu nhân luôn biết đại nãi nãi thận trọng, đã sớm gửi thư, đại bà nội không cần như thế, đây cũng là một mảnh từ tâm của phu nhân.” Thường ma ma ở một bên cười nói.

“Nhóm nô tỳ cũng nói như vậy, hôm nay đại nãi nãi đã sớm thu thập này nọ, nếu không phải đại gia ngăn lại, đã sớm chuyển ra ngoài kia. Nô tỳ lá gan lớn, xin phép nói vài lời không phải, đại nãi nãi đang còn trong tháng, nếu thân mình xảy ra vấn đề, làm phu nhân cùng lão gia lo lắng, kia mới là bất hiếu. Đại nãi nãi nghe xong, còn mắng ta, còn muốn phạt ta kia.” Hồng Loan đứng bên bưng trái cây đến, Tuân  gia đại nãi nãi tự mình đưa cho Phương thị.

Phương thị tự nhiên sẽ không làm cho con dâu còn chưa sang tháng phải chuyển phòng ở, Tuân gia đại nãi nãi cũng biết, bất quá còn phải giả vờ giả vịt chút ít, Mẹ chồng nàng dâu lại mẫu từ tử hiếu một phen, mới không đề cập đến chuyện chuyển phòng ở.

“Phu nhân cũng biết, tòa nhà này vốn không lớn, nay chỉ sợ phải ủy khuất lão gia, phu nhân đệ đệ cùng các muội muội. Các viện con dâu đều đã cho hạ nhân thu thập, phu nhân muốn ở viện nào, cứ việc phân phó người dưới… Không biết tân di nương cũng đến, an bài thế nào ạ?”

Phương thị không lập tức trả lời, mà nhìn sang tỷ muội Tuân Khanh Nhiễm.

“Phòng ở vốn không nên để các ngươi ở lâu, các con nói với đại tẩu, để nàng chỉ cho các con phòng ở. Các con ra  ngoài ngồi đi thôi, đừng ở chỗ này buồn hỏng rồi.”

Tuân gia đại nãi nãi cũng nói: “Thỉnh bốn vị muội ra bên ngoài ngồi.” Lại làm cho người ta mang đại tỷ nhi cùng nhị tỷ nhi lại đây.

Đây là Phương thị cùng với Tuân gia đại nãi nãi nói chuyện, đương nhiên không muốn cho tỷ muội các nàng nghe thấy.

Còn có nha hoàn bà tử tiến lên, dẫn các nàng ra phòng ngoài, mang trà quả ra chiêu đãi.

Tòa nhà này ở kinh thành, trước sau chỉ có bốn cửa, lúc này đây người đến lại nhiều, thật đúng là không dễ an bài, trong lòng Tuân Khanh Nhiễm đã cân nhắc.

Tuân gia đại nãi nãi nói đến tân di nương, đương nhiên cũng không phải là hỏi thật. Tuy rằng tân di nương muốn đi theo lão gia, nhưng là Tuân đại lão gia đi Lê Hương viện một chuyến, tân di nương không biết nói gì đó, lại bắn một khúc tỳ bà, Tuân đại lão gia liền sửa lại chủ ý, nhất định phải mang theo tân di nương. Cũng bởi vậy trên đường đi, tốc độ mới chậm như vậy.

Trên đường, đã gửi thư đến Tuân gia đại nãi nãi, tân di nương cũng sẽ tới. Hôm nay Tuân gia đại nãi nãi lại cố ý nói như vậy, là kiêng kị tân di nương là sủng thiếp của Tuân đại lão gia, lại đang có bầu, nếu an bài không tốt, nàng ta sợ không chịu nổi trách nhiệm, nếu an bài quá thỏa đáng, lại sợ Phương thị bất mãn.

Tuân Khanh Nhiễm lại nghĩ tới, trước khi Tuân gia đại nãi nãi sinh, đã biết Phương thị sẽ vào kinh. Nếu nàng ta thật sự muốn nhương chủ viện, khi đó nên sinh ở sân khác.

Trong phòng, Phương thị quả thực đang cùng Tuân gia đại nãi nãi nghị luận nên an bài phòng ở như thế nào.

“Nàng ta là phụ nữ có mang, không tốt cùng người khác chen chúc. Nhưng nơi khác nếu đã an bài tốt… vậy để cho nàng ở đến ở Viện Phong Lâm đi thôi, nơi đó rộng rãi, cũng thanh tịnh, vừa vặn tốt cho việc dưỡng thai.” Phương thị nói như vậy.

Nghe đến tên viện Phong Lâm, Tuân gia đại nãi nãi trong mắt có kinh dị, nhưng cũng chỉ chợt lóe, cũng không nói cái gì, chỉ kính cẩn vâng lời.

Thời gian một chén trà nhỏ đi qua, có nha đầu bà tử mang theo hai tiểu cô nương đến. Hai tiểu cô nương, một bảy tuổi, một bốn tuổi, là hai nữ nhi con của Tuân gia đại gia và Tuân gia đại nãi nãi, trong nhà chỉ gọi đại tỷ nhi và nhị tỷ nhi.

Phương thị cùng Tuân gia đại nãi nãi nói xong đi ra, hai tiểu cô nương  trước tiên đến chào tổ mẫu, lại quay sang chào vài vị cô nương. Phương thị lại có thêm hai phần quà gặp mặt nữa mang đến. Tỷ muội Tuân Khanh Nhiễm cũng chuẩn bị lễ vật. Tuân Thục Lan có tiền, cho hai hà bao mua bên ngoài. Tuân Khanh Nhiễm là tự tay thêu hai cái hà bao, mặt khác còn một ít đồ chơi nhỏ, là lúc đi qua thị trấn nhờ Tuân Quân Huy mua.

Hai nữ hài tử, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại được dạy dỗ tốt lắm, tiến lui đều rất lễ phép. Phương thị ôm nhị tỷ nhi ngồi ở kháng thượng, lại kéo đại tỷ nhi đến trước mặt, thân cận thân cận một phen, mới để cho hạ nhân mang hai đứa nhỏ ra ngoài.

Phương thị lại nói với tỷ muội Tuân Khanh Nhiễm:

“Nơi này không giống như trước kia rộng rãi, các con đành phải ủy khuất một chút, đến Thủy Hữu Cư đi thôi. Các con cứ đến đó sắp xếp đồ, đổi xiêm y, rồi quay lại đây.”

“Nơi đó rất tốt, xung quanh chính là đầm sen, muội trước kia ở đó.” Tuân Thục Lan cười nói.

“Đại tẩu của con biết con thích nơi đó, cố ý dọn dẹp, con mau đi đi thôi.” Phương thị thấy nữ nhi cao hứng, cũng vừa lòng.

Sau đó lại có đại a đầu của Tuân gia đại nãi nãi tên là Xảo Phượng, lại bảo vài bà tử thô sử nâng hòm xiểng, dẫn mấy tỷ muội Tuân Khanh Nhiễm đến Thủy Hữu Cư.

Thủy Hữu Cư danh xứng với thực, mặt sau sân là một hồ sen, phong cảnh không tệ, nhưng phòng ốc không nhiều lắm, chỉ có 5 phòng.

“Lần trước ta đến, ở nơi này.” Tuân Thục Lan chỉ vào một gian nhà phía đông, nói.

“Cô nương quả nhiên không quên, đại nãi  nãi biết cô nương thích phòng này, phân phó người mỗi ngày quét tước, không cho người khác đến ở, chỉ để lại cho cô nương. Cô nương vào xem, bài trí của phòng này, vẫn là như lúc trước cô nương đến, một chút cũng chưa thay đổi.” Xảo Phượng cười nói.

Tuân Thục Lan vào phòng, sờ sờ cái bàn, nhìn cái giường, thập phần vừa lòng, nói: “Đại tẩu thật có tâm.”

“Cô nương cao hứng là tốt rồi, đại nãi nãi phân phó, cô nương nếu muốn ăn cái gì, chỉ việc phân phó người dưới.”

Sau khi sắp xếp xong cho Tuân Thục Lan, Tuân Thục Phương đã nhắm được gian phòng phía bên trái phòng của Tuân Thục Lan, đã sai người của nàng ta chuyển hòm xiểng đi vào, vài bà tử thô sử lại không nhúc nhích.

Xảo Phượng cười nói: “Phu nhân phân phó, đại cô nương liền vào ở phòng phía tây đi thôi, phòng kia rộng mở, lại thông gió, vô cùng tốt. Nhị cô nương ở phòng bên cạnh của đại cô nương.”

Lại cười nói với Tuân Khanh Nhiễm: “Gian này là của tam cô nương.” Chính là chuyển gian phòng mà Tuân Thục Phương xem trọng cho Tuân Khanh Nhiễm.

Nhóm bà tử thô sử lúc này mới mang đồ vật này nọ chuyển vào trong phòng, sau đó lui ra ngoài. Tuân Khanh Nhiễm nhìn Cát Cánh, Mạch Nha, Hồng Trù, Xuân Đào, Bảo Châu, bảo bọn họ mở hòm lấy đồ ra sắp xếp.

“Gian này của cô nương, cùng gian của tứ cô nương giống nhau, rất lớn, hướng cũng tốt, lại có thể ngắm hồ sen. Hầu gái vừa rồi xem, phòng của đại cô nương cùng nhị cô nương, phòng chỉ rộng bằng một nửa phòng của cô nương, lại chỉ có thể nhìn đến một góc ao, đại cô nương còn đang mất hứng đâu.” Hồng Trù ân cần nói.

Tuân Khanh Nhiễm biết, Phương thị mặc dù không tự mình lại đây, nhưng an bài phòng ở, nhất định là chủ ý của bà ta. An bài như vậy, ở trong mắt của mọi người, tự nhiên cảm thấy địa vị của Tuân Khanh Nhiễm vượt qua Tuân Thục Phương.

Sau khi thu thập thỏa đáng, Tuân Khanh Nhiễm đổi một bộ quần áo khác, vài tỷ muội đến gặp Phương thị. Phương thị ở Tư An viện, cùng Mễ Đồng viện của Tuân gia đại nãi nãi liền nhau, ngay trước Thủy Hữu Cư.

Tuân Khanh Nhiễm cất bước vào phòng ở của Phương thị, Tuân gia đại lão gia đang cùng Phương thị nói chuyện.

“… Lão gia cũng biết, nơi này không thể so với nhà cũ ở Toánh Xuyên, sân cũng quá nhỏ. Tân di nương lại đang có bầu, sao có thể để nàng chen chúc được, tính đi tính lại, chỉ có viện Phong Lâm là thích hợp.”

Tuân đại lão gia sau khi trầm mặc một lúc lâu: “Đành như thế vậy. Nơi đó hàng năm không có người ở, nàng phải phái người ta đến thu dọn quét tước thật sạch sẽ.”

“Điều này không cần lão gia phân phó, thiếp thân để chuẩn bị đủ cả rồi, lão gia nhất định là chưa đi qua xem. Nơi đó con dâu đã muốn sai người quét tước, thiếp thân cũng đã phái người đi. Bảo đảm tân di nương sẽ rất thoải mái.”

Hạ nhân lại báo có khách tới chơi, Tuân đại lão gia liền vội đi ra ngoài.

“Nhanh như vậy đã tới đây, đã thu thập tốt chưa, có hài lòng không?”. Phương thị hỏi vài tỷ muội.

Tuân Thục Lan là người đầu tiên nói đã vừa lòng, còn khen Tuân gia đại nãi nãi vài câu, Phương thị nghe lòng tràn đầy vui mừng. Tuân Khanh Nhiễm cũng Tuân Thục Chi cũng đều vội nói hài lòng, chỉ có Tuân Thục Phương quệt miệng ngồi vào trước mặt Phương thị: “Phu nhân… phòng ở kia của con…”

“Phu nhân, nô tỳ, nô tỳ nên ở đâu đây.” Tiểu Ngô di nương vừa chạy vào nhà đã hỏi.

 

Bình luận về bài viết này