Chương 10: Văn Tiên (tiên muỗi)
Edit: Yến AB
Bạch Hổ lắc cái đầu hổ nói :
-Chủ nhân, ngài cứ an tâm nán lại dưới đó, dù sao sau mấy chục năm liền thăng tiên , ta có thể lấy cái đầu hổ của ta cam đoan, thiên đình gần đây tuyệt đối không có tiên nhân nào hạ phàm, ngài cứ yên tâm, yên tâm!
Ta hoài nghi nhìn Bạch Hổ, hắn vẻ mặt trung hậu thành thật, dùng cặp mắt hổ kia nhìn ta, lòng ta tưởng, hắn cùng với ta ở trên thiên đình chính là một chiến hữu, ta không tin hắn thì còn có thể tin tưởng ai?. Ta chỉ đành ngửa mặt lên trời thở dài:
-Lão thiên gia , ngài thật sự muốn diệt ta sao?.
Bạch Hổ sau một hồi thong thong thả thả qua lại trong lồng, trầm tư một lúc lâu, nói với ta :
-Có một tin tức, cũng không biết chuẩn xác hay không, ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tốt hơn nên nói cho ngài . . . . . . .
Nhìn hắn bộ dáng ưu tư như vậy , chắc là vô cùng quan trọng, ta ngẫm thấy có một ít hứng thú, hỏi hắn: -Chuyện gì? .
-Nghe nói, ta là nghe nói thôi, nhưng nhất định không được nói ra rằng ta nói . . . . . . .
Ta rất không bình tĩnh:
-Nói mau ,nói mau. . . . . . .
Hắn lại chần chờ một lúc lâu, nhìn trái nhìn phải, nói :
-Không biết ngài còn nhớ đến Văn Tiên, thủ hạ của ngài ? Nghe nói , hắn trốn ngục , thu mua được Kỳ Lân Thú canh ngục , trốn xuống phàm trần. . . . . ..
Đây chính là một tin tức vô cùng tốt, ta kinh hỉ không thôi:
-Ngươi là nói muỗi tiên trốn ngục ? .
Hắn gật gật đầu:
-Tiên sủng như chúng ta vốn dĩ tình hữu nghị rất là sâu, lạ một điều là, không hiểu sao lại phái một tiên sủng đi trông coi hắn, cho nên, nghe nói nha, vị Văn Tiên này của ngài, mỗi ngày đều cùng Kỳ Lân Thú liên hệ cảm tình, liên hệ đến liên hệ đi , thuyết phục được Kỳ Lân Thú trộm mở ra Khốn Tiên Tác, để hắn chuồn luôn rồi. . . . . . .
Ta kinh hỉ, lệ đẫm vạt áo nói:
-Ngươi là nói, hắn hạ phàm, trên thân vẫn còn nguyên pháp lực?. Nếu là như vậy, ta đây chẳng phải lời to sao, dù là tiểu tiên cũng có pháp thuật nha.
Bạch Hổ nhìn ta, liền hắt cho ta một gáo nước lạnh:
-Ngài đừng nên cao hứng quá sớm , Văn Tiên này vào lúc bị Khốn Tiên Tác trói lại đã bị thương tiên cốt, biến thành một con muỗi, đừng nói pháp lực , đến biến thành người còn không làm được . . . . . .
Ta bị lời của hắn làm đau đớn không thôi:
-Nhân sinh a, vì sao cho người ta hy vọng đồng thời lại cho người ta tuyệt vọng đến như vậy?.
Bạch Hổ an ủi ta:
-Đừng lo lắng, về sau canh lúc Thái Thượng Lão Quân ngủ trưa, ta sẽ thường xuyên hạ phàm đến xem ngài, tuy rằng không thể giúp được gì, nhưng là tán gẫu, vẫn là có thể . . . . . . .
Ta nghĩ, vẫn là Bạch Hổ rất tốt với ta. Chỉ có điều, ta cảm giác, hắn bộ dáng gầm rống lên của hắn ngược lại càng thấy thú vị, xem bộ dạng hắn đây! Xem đến đến lỗ tai dựng thẳng . Lúc này, cha mẹ ở một bên kêu:
-Mi Mi, con làm sao, thế nào lại khóc trước con hổ nhỏ này thế? .
Ta xoa xoa nước mắt, cảm khái nói :
-Mẹ, con vừa thấy con hổ này gầy đến như vậy, nghĩ đến nạn dân châu Phi chết đói không có cơm ăn, nghĩ tới cha mẹ cho con cuộc sống tốt như thế này, nhịn không được mà rơi nước mắt. . . . . .
Mẫu thân đa sầu đa cảm của ta, trong mắt liền ngân ngấn nước mắt nói:
-Tang Mi, có phải tối qua lại lén xem Hồng Lâu Mộng?. Cẩn thận ta đánh nát cái mông con.
Con hổ ở trong lồng rống dài một tiếng, lại liên tục rống không ngừng , lại con vừa rống vừa lăn lộn, rống đến tận khi cả vườn bách thú gà bay chó sủa. . . . . . Thật sự là không giống những con hổ khác… rất là buồn cười! Ta bị cha mẹ nắm tay kéo trở về nhà, ta cẩn thận mỗi bước đi , nhìn con hổ kia , nơi đó, đại biểu cuộc sống huy hoàng trên thiên đình của ta, chỉ tiếc, hết thảy đều không thể quay đầu, ta là có chút hối hận. Ta thật nhớ Văn Tiên, hắn bị đánh thành một con muỗi, cũng không biết có bị người ta tát bẹp cái chết luôn hay không, cho nên, cả một buổi tối, ta trừng to mắt nhìn đám muỗi vo ve trong phòng, hy vọng một trong số chúng có thể nói chuyện cùng ta, chỉ tiếc, muỗi như trước là muỗi, còn bâu lên mặt ta, hút no hai bụng máu. Đến buổi tối, ta không buông màn, rất sợ Văn Văn tìm không thấy nơi, không nhận ra ta. Kết quả, sáng ngày hôm sau, ta bị đốt cho mần khắp người. Mẫu thân giật mình nhìn ta, tưởng ta bị bệnh sởi, lòng như lửa đốt đưa ta đi bệnh viện, ta có chút hổ thẹn. . . . . . Mẫu thân sau khi biết ta là bị muỗi cắn, không còn lòng như lửa đốt đưa ta đi bệnh viện , mà là lòng như lửa đốt mua rất nhiều nhang muỗi, thuốc diệt côn trùng về , ta rất là ưu sầu. Nếu Văn Văn bị chết vì thuốc diệt muỗi, ta là chẳng phải thành tội nhân sát tiên hay sao? Tội lỗi! Ta tan học trở về, càng tăng thêm vài phần ưu sầu, trong phòng ta, khắp nơi đều là mùi thuốc diệt côn trùng, mẫu thân ở bên ngoài nghiến răng nghiến lợi:
-Cho mày đốt, cho mày đốt, tao phải để cho con cháu chúng mày đời đời đều tuyệt tử tuyệt tôn! .
Ta cảm giác gáy có luồng gió lạnh thổi qua, lạnh đến nổi da gà . Nếu Văn Văn tới tìm ta thời điểm này, nhìn thấy vậy, có phải hay không cho rằng ta hạ phàm, liền đã quên bạn, chỉ vì không cho hắn nói ra chuyện mấy cây đào đen kia, liền sát tiên diệt khẩu? Ta quyết định, vẫn nên giải thích tốt hơn, vì thế, ta mở ra vở bài tập, viết một phong thư cho Văn Văn: “ Văn Văn bảo bối, khắp phòng toàn mùi thuốc diệt muỗi không phải chủ ý của ta, là đồng loại của ngươi khi dễ ta, mẫu thân ta đối với ta yêu thương sâu đậm, không thể chịu được ta bị muỗi đốt, bởi vậy không tránh được thất thủ, để đồng loại của ngươi rơi vào tình cảnh này, nếu ngươi tới phòng ta, xin đừng cho rằng ta muốn giết ngươi diệt khẩu, chuyện xấu giữa hai chúng ta, trừ ngươi biết ta biết, lão thiên gia cũng không biết, mối quan hệ bền vững giữa hai ta, sơn vô lăng, thiên địa hợp, mới dám cùng quân tuyệt, cho nên, tình cảm hai ta vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, dù trên thế gian này chỉ còn một quả lê, người đầu tiên ta muốn chia sẻ chính là ngươi, đương nhiên, ngươi ăn hột, người khác ta ngay cả hột cũng không cho”.
Ta viết xong thư, dán lên trên tường, cảm giác góc độ có chút không đúng, rất có thể tiểu Văn Văn không thấy rõ, lại chạy ra ngoài, sao chép vài tờ trở về, dán lên từng mặt tường. Đến buổi tối hôm nay, ta đang ngủ ở trên giường, chợt nghe tiếng vo ve trong phòng, ong ong qua đi, lại nghe thấy thanh âm của răng nanh va nhau ken két, tiếp theo có tiếng người thốt lên :
-Sao thế này? Ta đọc thư viết cho ta đây, chính là cảm động không thôi, chỉ là vì sao quanh thân lạnh lẽo, lạnh đến ê răng đây?
Ta nhảy xuống giường, kêu to:
-Văn Văn ngươi đã đến rồi? Sao xung quanh không thấy ai cả.
Văn Văn lên tiếng :
-Ta ở chỗ này, ngài ở đâu?
Ta nói :
-Ngươi ở chỗ nào? Sao ta không thấy ngươi đâu?
Văn Văn nói:
-Ta là một con muỗi, ngài cho là to đến đâu, nhìn cẩn thận xem, có thấy không? ngài nhìn lên bức tường treo bức Chu Kiếp Luân, có phải hay không có một nốt ruồi, nốt ruồi kia chắc là ngài vẽ lên đúng không? Bên phải nó chính là ta!
Ta tìm thấy bức Chu Kiếp Luân, rồi tìm đến nốt ruồi kia, thế mới thấy được tiểu Văn, Tiểu Văn đáng thương, biến thành một con muỗi chân chính, nhỏ bé giống bao con muỗi bình thường khác, hắn về sau nên sống thế nào a. Văn Văn đứng trên tay của ta, hắn an ủi ta:
-Đừng lo lắng, đừng lo lắng, chờ ngài thăng tiên , ta còn đi theo ngài, chờ đến lúc ngài có thể đòi quyền lợi cho tiên sủng, thuận tiện làm cho thiên quân đại xá một hồi, ta không phải lại có thể làm quay về làm Văn Tiên sao?
Ta nghẹn ngào nói:
-Thế nhưng giờ ngươi phải làm sao?? Nhỏ như vậy, người ta thình lình tát một cái cũng có thể chụp chết ngươi, ngươi trăm ngàn lần đừng xuất hiện trước mặt mẹ ta, bà hận nhất là muỗi , để bà ấy bắt gặp, phải đuổi từ trên lầu xuống dưới lầu cũng phải chụp chết ngươi,!
Văn Văn bay đến trước mặt ta nói :
-Đừng sợ, ta tuy rằng biến thành muỗi, nhưng không cần ăn cái gì, cũng không hút máu, ta có thể trốn trong túi sách của ngài, cùng ngài đến trường, tan học, đừng khóc a. . . . . .
Văn Văn đáng thương, ta chỉ bị trừng phạt nho nhỏ, nhưng hắn, lại biến thành đào phạm, đào phạm thiên đình, khi nào thì mới có ngày xuất đầu , nói đến cùng, đều là ta liên lụy hắn, lúc trước, nếu nghe hắn, không nhưỡng rượu đào gì gì kia, chẳng phải chuyện gì cũng không xảy ra sao?.