SÁNG SÁNG HỮU THẦN-CHƯƠNG 13

Chương 13: Tiếp tục  sự kiện thư tình

Edit: Momochan

Nhưng mà, sự kiện thư tình này vẫn còn chưa sóng êm gió lặng, nhân sinh chính là như thế, mỗi khi ta cho rằng mặt hồ đang yên ả, luôn luôn sẽ có sóng nổi lên. Ta đang ngồi trong phòng cùng Văn Văn mò mẫm, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, cha mẹ ta song song đứng ở cửa, vừa như sắp nghênh đón địch, khí chất có chút gió thu cuốn hết lá vàng một đi không trở lại, lại như đồng chí gặp tổ chức, tràn đầy gió xuân, ta cũng không biết hai người bọn họ làm thế nào mang hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng hòa hợp cùng một chỗ, mẹ ta nói: “Mi Mi, con đi ra ngoài một chút, mẹ có việc muốn nói với con…” ta đứng dậy, ý bảo muỗi tiên  mau mau trốn đi, thế này mới theo cha mẹ ta đi phòng khách.

Mẹ ta, là một giáo viên tốt, giờ có chút khó mở miệng, đầu tiên, bà ấy nói một đống lớn đạo lý học sinh trung học cần có tư tưởng phẩm đức rồi học sinh cần đặt bài vở học tập lên hàng đầu linh tinh, đến cuối cùng bà ấy mới nói đến chuyện yêu sớm… ta hiểu được, bà cho rằng ta yêu sớm, ta bi ai nghĩ, lịch sử tình trường của ta cũng không thể gọi là yêu sớm được, mấy trăm tuổi mới bắt đầu yêu, gọi là yêu sớm sao? Kiếp trước còn chưa kịp yêu ai đã bị bắt lên trời, sau khi đến Thiên đình, cả ngày chỉ gặp mấy tiền bối mấy ngàn tuổi, người người tâm tư đều thành thục, làm gì có thanh niên nào nhiệt huyết sôi trào? Không có cảm xúc nhiệt huyết, như thế nào yêu? Ta hướng bà thề thốt, tuyệt đối không có yêu sớm, bạn học nam ta gặp nhiều nhất chính là Mạnh Vũ, nếu mẹ không thích, ta về sau sẽ không để ý đến hắn.

Mẹ ta vội nói: “Nếu là đứa nhỏ Mạnh Vũ, mẹ liền yên tâm, nhưng là không phải nó..” Cha ta vội nháy mắt: “Thế là thế nào, vì sao là Mạnh Vũ lại yên tâm…”, mẹ già của ta mới biết bị nhỡ miệng, sửa lời: “Mẹ là nói, nếu là Mạnh Vũ cùng Mi Mi, mẹ sẽ yên tâm, ý tứ là, Mạnh Vũ là một đứa trẻ ngoan, biết phân nặng nhẹ, sẽ không cùng Mi Mi phát sinh chuyện gì..”. Ta ngạc nhiên nói: “Vậy còn có ai?”.Cha mẹ ta ngượng ngùng từ trong túi lấy ra một phong thư, đưa cho ta: “Mi Mi, con cũng đừng trách cha mẹ nhìn lén thư của con, chúng ta cũng vì tốt cho con…”, đây là một bạn nam cùng lớp viết cho ta, đơn giản viết cái gì mà ta là sông hắn là nước, ta là lá nàng là hoa vân vân, ta mặt không thay đổi xem xong, trong lòng mừng thầm, ta Tang Mi cũng có người viết thư tình, thật làm cho người ta kích động mà, rốt cục ta cũng có thể trước mặt Mạnh Vũ hãnh diện một hồi.

Ta cam đoan với cha mẹ một, tuyệt đối không có ý gì với hắn, lý tưởng của ta, chính là tìm một được một bạn trai sự nghiệp thật thành công, hơn nữa sự nghiệp của ta cũng phải thật vang dội, mới có thể lo lắng đến chuyện yêu đương thành hôn, cuối cùng mới làm bọn họ yên tâm. Sau khi cha mẹ đi rồi, ta thấy kì quái, vì sao phong thư lại đến được trên tay cha mẹ ta? Ngày hôm sau, ta còn đang trầm tư suy nghĩ chuyện này, Mạnh Vũ lại ở một bên lén lén lút lút nhìn ta, cuối cùng nhịn không được hỏi ta: “ Tang Mi, ngươi nhận được thư chưa?’. Ta nói: “Thư gì?”. Hắn nói: “Nga, ở dưới bàn học của ngươi, có một phong thư, viết tên của ngươi, ta giúp ngươi cầm, lại quên đưa, vì thế đến nhà đưa, chuẩn bị đưa cho ngươi, nhưng lại không gặp, cha mẹ ngươi nói ngươi đi mua nước tương, cho nên, ta liền đưa cho mẹ ngươi…”

Ta khi nào thì đi mua nước tương? Cửa hàng nước tương ở đâu ta còn không biết đấy!! Ta hét thảm một tiếng, cảm giác răng nanh và vào nhau lập cập, ta hung tợn nhìn hắn: “Ngươi là cố ý, nhất định là cố ý, khẳng định là cố ý?” Mạnh Vũ thực vô tội nhìn ta, “Ta lại không giở ra xem, sao biết bên trong viết gì, có gì mà cố ý?”. Ta nhảy lên trên bàn, vung cánh tay, chỉ vào Mạnh Vũ mắng to: “Ngươi Mạnh Vũ, ngươi còn là cao thủ tình trường, thu nhiều thư tình như vậy, ngươi còn nói không biết bên trong viết cái gì?” Trong lúc nhất thời toàn bộ lớp học lặng ngắt như tờ, toàn bộ trừng lớn mắt nhìn ta, tiểu tử viết thư tình cho ta còn thiếu nữa gục đầu vào đũng quần thôi. Phong thư tình đầu tiên của ta, cũng là phong thư tình cuối cùng, liền ết thúc thảm hại, từ đó về sau, không còn người nào dám viết thư tình cho ta, ngay cả tờ giấy đều không có, thật thảm, thật thảm, thật là vô cùng thảm, năm tháng thanh xuân của ta a. Mà Mạnh Vũ, như trước đường làm quan rộng mở, mỗi ngày không phải 2 lá chính là 3 lá, thường thường qua vài ngày, lại lôi từ túi sách lấy ra một đống lớn. Còn tiện tay đưa cho ta, nói: “Tùy tiện xem, tùy tiện xem, ta không thu phí…”. Ta lại không định biên soạn bách khoa toàn thư tình, tùy tiện nhìn cái đầu nhà ngươi!!!

 

Bình luận về bài viết này